Ngày 20/8/2002 là một ngày rất quan trọng với cuộc đời nó. Nghĩ lại nó vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Khi nó đi làm đồng về cùng với mẹ. Nó bước vào nhà thấy bác đưa thư đang nói chuyện cùng với bố. Bố đưa cho nó bức thư được gửi từ trường nó đăng ký thi đại học. Nó vội vàng mở thư. Có thông báo trúng tuyển và giấy mời nhập học và bất chợt nó khóc, nhảy lên. Làm bố mẹ và bác đang ngồi nói chuyện bỗng nhiên dừng lại nhìn nó. Nó vừa cười và khóc nói rằng: “Con đã thi đỗ đại học Ngoại Thương”. Mẹ khóc, bố ôm nhấc bỗng nó lên và khóc, lần đầu tiên nó thấy bố khóc. Bố khẽ nói trong nước mắt bố mẹ và các em tự hào về con

Còn 1 tuần nữa là nó bắt đầu đi học. Những ngày đó nó không thể nào nó chợp mắt nổi. Cảnh tượng phồn hoa Hà Nội cứ hiện ra trong đầu nó, cùng bao lo lắng lần đầu tiên nó xa bố mẹ. Nghĩ đến đây nó chợt sững lại. Nó học cấp 3 trên thành phố do xa trường nên nó ở trọ. Nhớ bố mẹ và hai em nó lại quyết định đi về trong ngày mặc dù đoạn đường từ nhà đến trường mất 1 tiếng đi xe đạp. Có những hôm trời mưa to hoặc ốm bố mẹ lại đưa nó đến trường.
Và ngày đó cũng đã đến. Bố lo nó mệt nên đã quyết định đi trước 1 ngày để nó được nghỉ ngơi. Tối hôm đó nó không ngủ được. Mẹ nó biết đã ôm nó vào lòng và nói bố mẹ và các em luôn ở cạnh con. Nói đoạn mẹ quay sang lau nước mắt. Nó luôn biết bố mẹ đã luôn yêu thương nó rất nhiều và nó cũng vậy. Nó biết bố mẹ sẽ rất nhớ khi xa nó.

Sáng hôm sau, tất cả các đồ mẹ đã chuẩn bị hết cho cả hai bố con. Cả phần thức ăn , và mẹ cũng đã tự tay làm món bánh mà tôi yêu thích. Nghĩ đến đây nó cười mẹ nó luôn như vậy luôn lo lắng quan tâm chăm sóc nó từ cái bé nhất.
Ngày đi, mẹ và hai em đưa chân tôi ra bến xe. Nó đã cố gắng không khóc trước mặt các em. Khi xe chạy, nó quay đầu nhìn lại, thấy mẹ ôm hai em khóc. Nó khóc theo, bố biết ôm nó vào lòng, dũng cảm lên con trai. Câu nói đã tăng thêm sức mạnh cho nó.
1 tháng kể từ khi nó bắt đầu đi học nó đã thấy quen lớp, quen các bạn. Nhưng nó vẫn cảm giác nhớ cha mẹ và các em. Nó nghĩ cũng cần tìm 1 việc gì đó để phụ giúp cha mẹ. Nó quyết định đi tìm việc làm thêm. Một ngày, hai ngày và ngày thứ 3 nó đã tìm được việc ở quán cà phê. Do biết cách sắp xếp thời gian nên nó không mệt. Hà Nội đã bắt đầu thay đổi thời tiết, trời gió se lạnh và thỉnh thoảng có vài cơn mưa bụi nó cảm thấy hơi mệt.
Ngày hôm sau nó thấy hơi mệt nhưng nó vẫn đi học, chiều đi làm. Tối hôm đó nó sốt 39 độ. Thằng bạn cùng phòng nó tên là Việt hoảng hốt, chạy đi mua thuốc, bón cháo, trườm khăn cho nó. Có lẽ như Việt biết do trời gió và mưa nên nó đã bị ốm, mà thời tiết ở quê nó chỉ có 2 mùa nắng và mưa đâu có giống ở Hà Nội. Nếu mà thằng bạn khuyên nó nghỉ đi làm thêm thì nó không nghe.

Và kế hoạch của Việt bắt đầu, bạn của nó xin đi làm thêm. Khi nghe tin nó giật mình, bố mẹ bạn có đủ điều kiện để nuôi bạn và em mà. Điều đáng ngạc nhiên nó còn xin làm thêm cả ngày chủ nhật.
Một hôm nó đi làm về không thấy Việt đâu. Trên bàn nó là hộp quà với dòng chữ viết vội: “quà tặng Nam, tối gặp nhé”.
Nó mở ra ,ngạc nhiên là cái áo không quá mỏng, nó mặc vào thấy ấm, màu sắc đúng màu nó thích. Và bên trong là tờ giấy, hãy mặc áo khoác gió này nhé nó có thể giúp mày khi trời mưa và khi trời gió. Đó cũng là lần đầu tiên nó biết áo khoác gió là cái gì vì quê nó nghèo lắm chưa đủ ăn làm sao có được mặc những chiếc áo khoác gió đẹp như vậy chứ.
Tối hôm đó nó chờ Việt đi làm, hai đứa tán ngẫu nhiều chuyện và Việt nói về tác dụng của áo khoác gió, nó nghe mà thấy thích sao tiện ích vậy mặc được những hôm trời mưa nhỏ và gió nhẹ. Và nó quyết định sẽ giành tiền đi làm để mua cho hai em và cha mẹ mỗi người một cái áo khoác gió đẹp. Nó luôn mang theo và mặc trong những Hà nội trở gió, và luôn giữ gìn cẩn thận, đó không phải là món quà, và cả tấm lòng của thằng bạn thân của nó.
chuyện tình áo khoác gió vẫn chưa hết các bạn nhé, mời đọc chuyện tình áo khoác gió phần 2